Một buổi tối trăng sáng rực rỡ, cánh cửa mở ra, revealing một Ji-woo đầy bất ngờ khi đứng trước cửa sổ Choi Seon Ho hiện đã trở thành một phiên bản khác hoàn toàn so với người cậu từng biết. Anh vẫn với nụ cười tinh nghịch đặc trưng, nhưng ánh mắt sâu thẳm kia giờ đây phản ánh sự chín chắn và bi thương thầm kín.
"Seon Ho à, lâu quá rồi không gặp. Anh vẫn nhớ những ngày đó ư?" Ji-woo bất ngờ không biết phải nói gì thêm, cảm thấy những kí ức trong quá khứ đang trỗi dậy mạnh mẽ.
Seon Ho nhìn Ji-woo với ánh mắt huyền bí, vẫn giữ vẻ ngạo nghễ, "Ngày đó tôi đã rời đi, và giờ tôi trở lại. Điều gì đã thay đổi, Han Ji-woo?"
Ji-woo cảm thấy lòng bồi hồi, không biết liệu mình có thể tiếp tục giữ bình tĩnh trước người đã làm trái tim mình rung động một thời.
"Tất nhiên rồi, mọi thứ đều thay đổi, nhưng có lẽ cam xúc của tôi dành cho cậu vẫn còn nguyên vẹn." Ji-woo tỏ ra mạnh mẽ hơn, nhưng lòng lại nao nức không kiềm chế được.
Một câm bãi trong phòng, những ánh mắt, những kí ức, và những cảm xúc từng bị ẩn giấu đều trào dâng mãnh liệt. Hai người như ngồi trên đống tro tàn của quá khứ, không biết liệu họ có thể tìm lại những khoảnh khắc đắng ngọt một thời đã qua hay không.