Leo Lombardi đẩy cánh cửa phòng đua mà anh từng chia sẻ với J.J cùng nhau mở ra. Cảm giác vừa nhớ lại, vừa đau đớn, nhấn chìm anh vào cảnh tưởng mà giờ đây chỉ còn một mình anh đứng đối diện. Bức tranh tưởng chừng hoàn hảo đã nhanh chóng bị xé tan, khi J.J., người mà anh yêu, rời bỏ anh mà không một lý do. Hình ảnh của J.J., với ánh mắt lo lắng và nụ cười ấm áp, giờ đây chỉ còn lại những kí ức đau buồn.
Bán kính đường đua nơi Leo từng tỏa sáng, giờ đây trở nên lạnh lẽo và xa cách. Những chiếc xe chạy quá nhanh, nhưng vẫn không thể nào vượt qua tận cùng cô đơn trong tâm hồn anh. Leo cảm thấy chính bản thân mình cũng đang trở thành một chiếc xe đua bị lạc lối giữa các khúc cua gắt gao của cuộc đời.
Nhưng mỗi cơn gió mạnh đều kéo anh thêm một chút, mỗi vòng cua đều thúc đẩy anh tới giới hạn. Leo không còn là một người chạy đua để giành chiến thắng, mà là một người chạy để trốn tránh sự đau khổ và hối tiếc. Anh biết, chỉ có khi chấp nhận đối mặt với quá khứ, anh mới có thể vượt qua và trở lại với đẳng cấp của mình.
Với ánh đèn xe đua chiếu sáng con đường, Leo quyết định bước tiếp, không chỉ để giành chiến thắng mà còn để tìm thấy chính bản thân mình. Bởi cuộc đua đời không chỉ về đường đua mà còn là về cuộc chiến của từng con người với chính mình. Leo, tay đua đẳng cấp, không chỉ là một người chiến thắng trên đường đua, mà còn là người chiến thắng trong cuộc đời.