Trong bóng tối của căn phòng, Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ nhỏ lan tỏa, khẽ chạm nhẹ vào hình hài ai ẩn nấp dưới tấm chăn mỏng. Tiếng đồng hồ treo tường kêu rền như một lời nhắc nhở về thời gian đang trôi qua không thương tiếc.
Mắt anh mở dần, đứng thẳng lên, ánh mắt không lấp lánh, không đầy sức sống như bao ngày thường. Ôm lấy cơ thể uể oải, anh bước ra khỏi giường, buoc nhẹ trên sàn gỗ lạnh lẽo. Những cơn ác mộng vẫn kề sát, làm cho tâm hồn anh lúc nào cũng chìm trong biển nỗi sợ.
Hồi ức về đêm hôm trước ùa về như cơn ác mộng không lối thoát. Bản thân anh quá yếu đuối để đối diện với sự thật đen tối đó. Anh uống từng ngụm rượu mặc cho dạ dày phản đối, cho đến khi cảm giác mệt mỏi chìm nghỉm trong cơn say.
Nhưng dưới ánh đèn sáng huyền ảo, từ góc phòng thiền, sự xuất hiện bất ngờ của một người đàn ông quen thuộc đã thổi bay đi nỗi ám ảnh khét tiếng kia. Đôi mắt ấm áp, bàn tay sưởi ấm cơ thể lạnh giá, giọng nói êm đềm như dòng suối nhỏ đang làm cho tim anh trở nên ấm hơn.
"Đừng cô đơn," giọng nói ấy thấu thấu, nhưng đủ để anh hiểu rằng từ giây phút này, anh không còn cô đơn nữa. Sự trìu mến, sự đồng cảm, và sự hy vọng đang chầm chậm âm thầm trao dồi vào tấm lòng ẩn hiện trong anh.