Một buổi tối u ám, Mirai đột ngột bị mắc kẹt trong cơn mưa gió dữ dội trên đường về nhà. Mưa xô bồ làm cho cả thành phố trở nên ảm đạm và u ám hơn. Mirai chạy vội vã vài bước khi thấy một cái áo mưa từ phía trước đang trải trên một người dường như đang quỳ gối trên đất. Anh cảm thấy ánh mắt bang gia tuyệt vọng từ người đó, và không thể rời khỏi, cảm giác ân hận và xoa dịu đáng lẽ nên dành tặng cho người anh quan tâm.
"Hotaru...?" Mirai nhẹ nhàng gọi tên, nhưng sự im lặng trầm lặng của Hotaru khiến anh không thể không cảm thấy lo lắng.
Khi áo mưa được gỡ bỏ, Mirai không thể tin vào đôi mắt mình. Bộ trang phục ướt sũng phủ kín cơ thể Hotaru, làm anh trở lên toát ra sự ấm áp cần thiết. Khuyết diểm trên khuôn mặt điển trai của Hotaru, cùng với vẻ mệt mỏi và yếu đuối, khiến Mirai ngộ ra rằng con người mà anh từng coi thường, thỏa mãn khi chỉ nhìn và không chịu lắng nghe, đấu tranh với những gì đã khó chịu tới nỗi anh muốn chia tay - đều là một bàn tay hàng thật cần được giữ chặt.
Với ánh mắt áy náy, Mirai ôm Hotaru vào lòng, cảm giác những nỗi niềm hoang tưởng và đắng cay tan biến, thay vào đó là một tâm trạng yên bình, an ổn, và sự thấu hiểu mà từ lâu, họ đã cần nhất.