Màn đêm dần buông xuống, phủ lên căn phòng bóng tối chỉ với ánh đèn lờ mờ. Seung Ju ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ra phố phường yên bình dưới ánh đèn đường lâm li bóng đêm. Tiếng gió nhè nhẹ phả vào khe cửa sổ, làm lay động mái tóc đen thẳng tắp của cậu.
"Anh sẽ luôn bên cạnh em," Moo Hun nói, giọng điệu không thể nào nguôi nổi, những ánh mắt sắc lẹm hướng về phía Seung Ju. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, giữ lấy nhau giữa bao nhiêu cám dỗ và nguy hiểm."
Seung Ju nhìn vào đôi mắt đen sâu kia, ôm lấy cơ thể ấm áp của Moo Hun. Trong cõi tối tăm, họ cảm thấy như được bao bọc bởi sự anh hùng và bình yên mà họ chỉ tìm thấy ở đối phương. Sự hiện diện của nhau là động lực lớn nhất để họ tiếp tục chiến đấu, vượt qua mọi điểm dừng trắng, để bảo vệ nhau khỏi ác ma, khỏi số phận đen tối mà gia tộc Seo từng phải chịu đựng.
Dưới bầu không gian yên bình nhưng đầy biến động, câu chuyện tình yêu và huyết thống giữa Seung Ju và Moo Hun được viết nên như một đoạn hồi kí về sự hy sinh và trân trọng tình yêu đích thực. Màn đêm bất tận chứng kiến tình yêu không thể phai nhạt của họ, khi họ cùng nhau đối mặt với mọi gian khổ và khó khăn phía trước.