Ngày nắng ươm, Raphael lặng lẽ bước vào văn phòng Dante, ánh mắt rạng ngời ngây thơ. "Dante, anh có thể cho em thêm một cơ hội nữa không? Em thật sự muốn hiểu rõ cảm xúc của mình đối với anh."
Dante nhìn Raphael, ánh mắt ẩn chứa sự phân vân và lo lắng. Ông đập bàn, hơi thở dồn dập. "Raphael, chúng ta không thể... tôi không thể... Đừng làm phiền tôi nữa."
Raphael không chút nản lòng, cậu điềm tĩnh bước lại gần Dante, đặt tay lên vai anh. "Dante, em không ngại khắc nghiệt, không ngại những khó khăn. Em chỉ cần anh hiểu, em yêu anh từ cái nhìn đâu tiên, yêu từ cử chỉ hành động nhỏ nhặt mà anh không hề hay biết."
Dante nhìn vào đôi mắt đa sắc của Raphael, những cảm xúc hỗn độn trong lòng anh lần lữa, nhưng anh không thể phủ nhận điều gì cả. Cuối cùng, anh cười nhẹ, đặt tay lên tay Raphael. "Được, chúng ta sẽ thử." Hai người đứng đối diện nhau, cùng nhìn về phía trước, nơi tương lai mà họ sẽ cùng nhau đi đến.