Trong cơn mưa bất chợt, Hàn Viễn đứng trước mặt Hải Dương, ánh mắt sâu kín như biển cả. Dù từng giọt nước mưa rơi lấp lánh trên tóc và vai, anh vẫn không nhấc mắt lên, nhìn sâu vào đôi mắt xanh thẳm của Hải Dương. "Anh vẫn còn yêu em," Hàn Viễn thốt lên trong im lặng, ánh mắt không tránh khỏi đau buồn. Hải Dương nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi anh, "Em cũng vậy, nhưng chúng ta không thể nào...". Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cách giữa họ như một đại dương không lấp đầy. Tiếng mưa rơi như nhấp nhô nhạc nền cho cuộc trò chuyện đầy mơ hồ và day dứt. Hàn Viễn buông tay Hải Dương, bước lùi và biến mất trong con mưa.
Hai trái tim vẫn hướng về nhau, nhưng số phận lại dùng tay lớn để kéo họ xa cách. Trên con đường phía trước, Hàn Viễn phải đối diện với những khó khăn mới, bao gồm cả việc chấp nhận tình yêu của mình. Còn Hải Dương, anh vẫn đứng đó, với tâm trạng phân vân và gió mưa cuốn đi những giọt nước mắt không thể tiếp tục giấu trong lòng. Cuộc sống tiếp tục trôi qua, nhưng lòng họ không thể ngừng khao khát những ngày tươi đẹp bên nhau.
Hàn Viễn và Hải Dương, hai con người đã từng yêu nhau say đắm, liệu họ có thể vượt qua được thử thách của số phận hay không? Định mệnh có để họ gặp lại nhau, hay sẽ cắt đứt mọi khát vọng? Chỉ có thời gian mới trả lời cho những câu hỏi ẩn chứa trong tâm hồn họ.