Khi đêm buông xuống, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng qua cửa sổ phòng học. Go Yo Han ngồi một mình, nhìn chăm chú vào bức tranh vẽ tay trên bảng đen. Cậu cảm thấy mình như một con người khác, không phải là chàng trai hư hỏng như mọi người vẫn nghĩ. Tiếng cửa mở nhẹ kéo cậu ra khỏi suy tư. Kang Jun đến, ánh mắt lặng lẽ nhưng đầy ý nghĩa của cậu khiến Go Yo Han không thể rời đi.
Kang Jun đặt tay lên vai Go Yo Han, cất tiếng nói êm đềm: "Tại sao cậu lại chọn cách ẩn mình, cậu biết mình xứng đáng hơn thế mà." Go Yo Han nhìn vào đôi mắt trong veo mà cậu chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác. Bỗng dưng, tâm hồn cậu rung động, những sứt mẻ hòa quyện với nhau, tạo nên một hình ảnh mới mẻ của bản thân.
Go Yo Han biết, đây không chỉ là tình bạn bình thường nữa, mà là điều gì đó khác biệt, ngọt ngào và đầy ý nghĩa. Cậu nhẹ nhàng đặt bàn tay lên bàn tay của Kang Jun, mỉm cười và hỏi: "Liệu tình bạn giữa chúng ta có thể trở thành điều nhiều hơn không?"
Với vẻ mặt thấu hiểu và quan tâm, Kang Jun gật đầu đồng ý. Hai chàng trai với hai số phận, hai con người đối lập, nhưng lại hướng về một điểm chung - tìm thấy cái gì đó đẹp đẽ trong nhau, trong cuộc sống và trong tình bạn của họ.