Eun Jun ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài trong cơn hoàng hôn ấm áp, tim anh đập liên hồi khi nhớ về người chú mà anh ấm ức yêu thương suốt mười năm qua. Mỗi lần thấy chú cười, tim anh như bị nhấn nát, những cảm xúc lẩn khuất mãi không thể thổ lộ.
Sau khi gặp tarot, Eun Jun quyết định thực hiện mưu kế táo bạo nhất để thu phục trái tim của người chú. Kế hoạch đột ngột xuất hiện trong đầu anh: Dùng dây trói chính mình, giả vờ bị bắt cóc, rồi nhờ chú đến giúp đỡ, từ đó tạo dịp để thổ lộ tình cảm với chú.
Đêm định mệnh, Eun Jun lấy dây trói, tự trói chặt cả mình trong căn phòng tối đen, giễu cợt chính bản thân về kế hoạch ngớ ngẩn này. Đập đến cửa, tiếng buổi chân chú kéo dài, không phải chú sao?
"Mọi chuyện ổn chứ?" Tiếng chú lạnh nhạt vang lên, Eun Jun hoảng sợ trong tối mịt.
"Sư.. Sư.. Sư thầy ơi..." Eun Jun giả vờ hấp hối. "D... Đừng giết tôi..."
Chú tiến tới, ánh đèn bật sáng, chỉ thấy Eun Jun đang trói mình và cố giữ dáng hài hước.
Chú cười to, "Haha, cậu đây à, sao cậu lại làm trò ngớ ngẩn thế?"
Eun Jun ru ruột nhìn chú, bỗng nhiên không biết nói gì. Trong hồi hộp, anh thốt lên, "Tôi... Tôi... Tôi yêu chú."
Chú giật mình, rồi nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. "Vậy à? Cậu biết không, tôi cũng...", chú ngừng lại, nhìn cậu với ánh mắt ôn nhu. "Tôi cũng thương cậu. Thật đấy, không phải nhờ vào trò hề này."
Eun Jun không thể tin vào điều đang xảy ra, nhưng bình minh bên cạnh người mình yêu thương nhất đã trở thành hiện thực.