Trên con đường đá gạch nhấp nhô, hơi mưa phùn chiều tà ẩm ướt, Hoàng Dạ Vũ bước chậm chạp bên cạnh Nguyệt Tỏa Trúc. Hai cánh sen hồng nhú theo làn gió, ôm lấy sự buồn bã trên gương mặt trầm mặc của Hoàng Dạ Vũ. Nguyệt Tỏa Trúc nhìn người kia, biết rằng cảm xúc trong anh vừa qua như một dải gió thoáng qua, lắng đọng nỗi lo âu.
"Anh có thể nói cho em nghe về quá khứ không?" Nguyệt Tỏa Trúc đột ngột thốt lên, giọng nói êm đềm như dòng suối nhỏ.
Hoàng Dạ Vũ dừng lại, ánh mắt buồn lặng lẽ nhìn vào đôi mắt Nhật Nguyệt dịu dàng. "Quá khứ của Dạ Vũ không đẹp, Nguyệt Trúc ạ. Anh từng vụng thay, từng làm rối trí óc. Nhưng khi gặp được em, tâm hồn anh dần tìm thấy bình yên."
Nguyệt Tỏa Trúc mỉm cười, ánh mắt sáng lên với tia hy vọng vươn về tương lai. "Chúng ta cùng tạo nên một chuyện tình đẹp, đúng không, Hoàng Dạ Vũ?"
Hoàng Dạ Vũ gật đầu, bàn tay anh trải qua mái tóc mượt mà của Nguyệt Tỏa Trúc. "Em và anh, cùng nhau tạo nên một chuyện tình ngọt ngào như hương hoa sen trong dạ vũ. Chỉ cần em ở bên cạnh, anh sẽ không bao giờ để lạc mất lối."
Hai người tiếp tục bước đi, bên nhau trong hơi ấm của tâm hồn, dần nhận ra rằng tình yêu không chỉ là điều tuyệt vời nhất trên thế gian, mà còn là lối thoát cho cả hai khỏi những đau đớn và khúc mắc của quá khứ.