Trên con đường đầy lá cây mùa thu, Kyu Ho và Yoon Gun đối diện nhau trong sự im lặng. Anh chàng Kyu Ho tỏ ra lạnh lùng, dường như không muốn dừng lại câu chuyện đau lòng đó. Trong khi đó, Yoon Gun nhìn chằm chằm vào ánh mắt không chút tức giận của Kyu Ho, trong lòng bắt đầu nảy sinh cảm giác hối tiếc.
"Anh không hiểu... Tôi đã..."
Trái tim cậu ấm áp nhưng cũng đau đớn vì lời nói vội vã ngày trước. Không phải vì cố ý, mà vì sợ hãi, vì lòng tự trọng. Hai người cùng giữ lặng đằng sau những bức tường hiểu lầm, những cảm xúc không thể diễn tả.
Bỗng nhiên, cơn mưa bất chợt ập đến, làm ướt nhẹ mái tóc cả hai. Kyu Ho lặng thinh nhìn Yoon Gun, rồi bỗng nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc rối của cậu. Yoon Gun tròn mắt kinh ngạc, không hiểu nổi dòng nước ấm ướt nhưng đầy ý nghĩa này.
"Xin lỗi... Vì đã để anh hiểu lầm..."
Tiếng mưa rơi như những âm vang hòa mình vào hồn. Trong phút giây ấy, tất cả tâm tư, ân hận, và hiểu lầm đều tan biến. Hai tâm hồn hòa quyện với nhau dưới mái trời mưa, nhưng nụ cười của họ lại sáng hơn bao giờ hết.
Tình yêu không phải lúc nào cũng trải qua mạnh mẽ và bền vững, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là sẵn lòng hiểu và tha thứ cho nhau. Và ở đây, dưới ánh mưa nhẹ, Kyu Ho và Yoon Gun đã tìm được nhau.