Truyện có mở đầu với cảnh hai nhân vật chính, Min Se-hyeon và Seo Woo-jin, đang đối diện nhau trong căng thẳng tột độ. Mỗi ánh nhìn, mỗi từ ngữ, thậm chí là cử chỉ nhỏ cũng khiến không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng. Hai người, cả hai đều không hề muốn chịu trách nhiệm phải bước đầu nói chuyện, nhưng không ai có thể tránh khỏi khi sự xung đột giữa họ ngày càng trở nên không thể chịu đựng được.
Và rồi, giữa bầu không khí nặng nề ấy, một trong hai người đã tự mình đề xuất: "Chúng ta cần nói chuyện". Câu nói ngắn gọn ấy như một tia hy vọng bất ngờ giữa đống tro tàn của mối quan hệ đầy rẽ rà. Liệu chúng ta có thể chứng kiến một cuộc trò chuyện lần đầu tiên giữa Min Se-hyeon và Seo Woo-jin, hay sự căng thẳng sẽ chưa bao giờ tan đi?
Vào buổi tối đó, khi hai người ngồi đối diện nhau, sự im lặng trở nên đáng sợ đến lạ lùng. Nhưng dần dần, qua những lời nói, qua những chia sẻ, qua những câu hỏi những, hai con người kia đã khám phá ra những điều mà họ chưa từng suy nghĩ đến. Không chỉ là những kí ức từ thời thơ ấu, mà còn là những suy tư, cảm xúc, và mong muốn riêng tư mà họ chưa từng dám thổ lộ trước đây.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó đã làm thay đổi tốt cho mối quan hệ của họ, khi họ dần hiểu rõ hơn về nhau, hiểu rõ hơn về chính bản thân mình. Và từ đó, dường như một cánh cửa mới đã mở ra, cho họ thấy được tiềm năng của một mối quan hệ mà họ từng coi là không thể.