Trong buổi tập luyện một mình sau khi đội FA kết thúc ngày làm việc, Hoàng Dư Dương không ngờ chứng kiến cảnh Vinh Tắc đến sớm và đứng nhìn từ xa. Điều này khiến cậu cảm thấy bất an, liệu anh ấy đã biết được mình đã giả vờ suốt thời gian qua đây không? Sự im lặng của Vinh Tắc gần như làm Hoàng Dư Dương hoảng sợ, cậu không thể đoán được suy nghĩ của ông chủ FA. "Anh muốn làm gì? Liệu anh ấy có định đuổi tôi khỏi đội không?" - Hoàng Dư Dương tự hỏi trong lòng.
Mặc cho hoảng loạn bên trong, Hoàng Dư Dương vẫn cố gắng tập trung vào việc huấn luyện bắn súng của mình. Khi cậu quay lại, cảm giác ánh mắt lạnh lùng của Vinh Tắc châm chọc trực tiếp vào tâm trí cậu. Đột nhiên, Vinh Tắc bước nhanh đến phía Hoàng Dư Dương, khiến cậu bất ngờ không kịp phản ứng.
"Anh... anh muốn sao?" - Hoàng Dư Dương hỏi lo lắng.
Vinh Tắc nhìn cậu một cách sắc bén trước khi bật cười, không phải cười khẩy mà đó là một nụ cười ấm áp mà Hoàng Dư Dương chưa từng thấy từ ông chủ FA.
"Em không cần phải giả vờ nữa, Hoàng Dư Dương. Tôi đã biết em là người như thế nào từ lâu rồi. Anh thích em vì chính bản thân em chứ không phải vì bất kỳ điều gì khác," Vinh Tắc nói, giọng điềm tĩnh nhưng lời nói chứa đựng sự chân thành.
Hoàng Dư Dương không thể tin vào điều đang xảy ra trước mắt. Anh ấy nhận ra rằng, bí mật mà anh ấy đã cố che giấu, lại chính là điều Vinh Tắc đánh giá cao. Từ đó, mối quan hệ giữa hai người bắt đầu thay đổi, từ sự hiểu lầm và run sợ, thành sự chân thành và gần gũi hơn.