Natsuki đứng trước cửa căn hộ của Hanazawa, cảm thấy hồi hộp và khẩn trương hơn bao giờ hết. Anh không ngờ rằng việc nấu ăn cho người khác sẽ mang lại cho mình cảm giác hạnh phúc lạ lùng như vậy. Lần đầu tiên, anh cảm thấy mình có ý nghĩa và giá trị.
Khi món ăn cuối cùng được hoàn thành, Natsuki lắc lư đứng trước bếp nhìn vào nó với sự tự hào. Thế nhưng, trái tim anh lúc này lạnh lẽo như bữa ăn chưa kịp ấm. Anh nghĩ về Hanazawa - người đã mở ra cánh cửa cho tình yêu đến với anh, người đã thôi không cô đơn nữa.
Nhưng rồi một câu nói của Hanazawa đã thay đổi tất cả. "Tôi thật sự thích cậu." Đôi mắt của Natsuki chợt sáng lên, trái tim anh đập nhanh hơn, âm thanh của nó vang vọng trong ngực như một bản nhạc mà anh chưa từng nghe. Liệu cảm xúc ấy có phải là tình yêu không? Natsuki không biết. Nhưng sự xao xuyến và hạnh phúc không thể chối cãi tràn ngập trong anh, khiến anh hiểu rằng, có lẽ, tình yêu đang mỉm cười với anh qua mỗi miếng ăn anh nấu.