Trong lòng Thiên, cảm xúc trái ngược nhau đang chiến đấu - tưởng chừng không thể làm khổ chủ. Vụng dại, cậu bước tiếp, mắt sa vào hình bóng quen thuộc ở phía trước. Mối tình yêu lặng lẽ không hồi kết của Nhật, đang khẽ thổn thức. Sợ hãi, Thiên vẫn không dám tháo chạy trước bước chân lấp lánh trên cỏ xanh. Trước mắt là khoảnh khắc định mệnh, cả hai được giữ chặt bởi sợi dây không ai có thể cản trở.
Nhật cười, ánh mắt ấm áp đang tan chảy lớp băng tuyêt. "Em đang khóc sao?"
Thiên trả lời bằng nụ cười man liệt, "Không hề. Đừng bận tâm. Mắt em không khác gì một cái hố."
Nhật nhìn Thiên - đứa trẻ mình yêu thương cả trái tim, ôm cậu chặt vào vòng tay. "Em là ánh mặt trời của anh. Dù có bao nhiêu cơn bão, anh cũng sẽ giữ cho em mãi ấm áp."
Khoảng lặng bất ngờ nhuộm màu không gian, cảm xúc như ngọn lửa bùng cháy. Thiên cảm thấy trái tim mình hòa mình vào nền đêm vô hạn, cùng hồn Nhật.
"Và rồi, chúng ta sẽ vươn tới đôi cánh, vượt qua mọi rào cản," Nhật thì thào, với lòng tin kéo dài suốt kiếp.
Thiên nhấm nháp cảm giác hạnh phúc, mở ra bức tranh tương lai muôn sắc màu. Từ giờ, họ không còn là hai người, mà là một thể - một hy vọng vững chắc.