Trong buổi chiều mưa ẩm ương, Hiếu bước chậm chạp trên con đường quen thuộc. Ánh mắt anh mơ hồ, nhớ về người bạn trai đã ra đi mãi mãi. Đúng lúc ấy, một chàng trai lạ mặt bước tới, khẽ lau sạch giọt nước trên má Hiếu và đưa tay lên để che chở khỏi cơn gió lạnh.
- "Em đứng đây làm gì vậy?" - Hiếu ngạc nhiên hỏi.
- "Anh đang đi đâu trong mưa ướt như thế này?" - chàng trai kia đáp lại cười nhẹ.
Dòng nước càng rơi, hai trái tim càng hòa quyện. Hành động nhỏ nhưng ấm áp ấy dần thức tỉnh tình cảm sâu kín trong Hiếu. Chàng trai lấy tên Quang, không ngần ngại chạy theo bước Hiếu, từng chút một lần tiếp cận anh.
Ở cạnh Hiếu, Quang như một nguồn sáng ấm lòng, khiến Hiếu cảm thấy an toàn và yêu thương lại một lần nữa. Những kí ức cũ dần phai nhạt, thay vào đó là những kỉ niệm mới đầy màu sắc.
Chẳng phải mưa, cũng không phải sóng gió, mà tình yêu đã từng vụt sáng giữa Hai và Quang, như một tuyến đường trong ánh bình minh dẫn dắt họ đến với nhau. Hai linh hồn, từng ngã rẽ, giờ đây hội ngộ, hướng về phía trước, tiếp tục trải qua những khúc quanh, khám phá và phát triển cùng nhau trên tuyến đường tình yêu của mình.