Mặc dù đã trải qua hàng trăm năm trên thế giới này, nhưng trái tim của ác quỷ Seraphim vẫn không thể nào đổi thay. Đêm nay, anh vẫn đứng giữa cơn mưa lạnh buốt ở góc phố cũ, nhìn theo từ xa bức tranh sinh vật cái mà anh từng yêu thương - con người. Mỗi giọt mưa như muốn làm tan chảy con tim lạnh lẽo, nhưng không, anh không thể.
Đột nhiên, một cậu học sinh trung học chạy ra từ phía sau, sàm sỡ trên đường phố vắng vẻ. Khuôn mặt tươi cười, ánh mắt trong trẻo, dáng đi nhàn nhạt như cơn gió. Anh ta như một tia sáng giữa bóng tối, làm ấm lòng Seraphim nguội lạnh.
"Anh ơi, chịu lạnh không?" Giọng cậu bé như chuông báo hiệu một điều gì đó mới lạ đang diễn ra. Anh ta bước lại gần, để chiếc áo ấm màu xanh dương của mình che chở cho Seraphim.
Seraphim không hiểu vì sao lòng mình lại xao xuyến khi cảm nhận sự ấm áp từ áo của học sinh. Và từ đêm ấy, ác quỷ lạnh lùng đã trở nên ôn nhu hơn với con người.
Hai người bắt đầu hòa mình vào cuộc sống của nhau, từng ngày dần hiểu sâu hơn về cảm xúc và tình yêu. Cảm giác ngọt ngào này, liệu có thể thay đổi số phận của Seraphim hay không?