Tháng Ba về, tuyết rơi phủ trắng khắp ngôi trường trung học. Trong khí lạnh ấy, Nguyễn Hải Đăng, chàng học sinh nổi tiếng với vẻ ngoài điển trai và bí ẩn, lén lút chứa đựng tình cảm với bạn cùng lớp - Lê Minh Huy. Huy, cậu học sinh cá tính và năng động, luôn gây ồn ào khắp trường với tạo hình mái tóc màu rực rỡ.
Một buổi tối, Đăng quyết định thổ lộ tình cảm của mình. Ngồi trên bờ sông hiên ngang, anh nhìn thấy Huy nhắm mắt đang hòa mình vào hát với cây đàn guitar, cảm xúc dâng trào trong lòng Đăng. Anh tiến đến, lặng lẽ đặt một bông hoa hồng trắng lên cành cây đàn. Huy mở mắt, ngạc nhiên nhận ra đó là bông hoa mà anh thích thú từ lâu nhưng chưa dám tỏ bày.
"Anh... Anh có điều gì muốn nói với em không?" - Huy hỏi, giọng nói run rẩy.
Đăng nhẹ nhàng bưng lên tay Huy. "Anh muốn nói... anh thích em, Lê Minh Huy."
Huy tròn mắt, không thể tin vào điều anh vừa nghe. "Thật không? Suốt thời gian qua mình đã..." - Huy không kịp kết thúc câu nói, Đăng đặt ngón tay lên môi Huy.
"Đừng nói nữa, em đừng nói ra. Anh biết em không hiểu, nhưng anh muốn thể hiện cảm xúc của mình bằng cách khác." - Đăng thầm thì, ánh mắt của anh hướng về bầu trời đêm đầy sao sáng.
Mối tình của họ bắt đầu nảy nở trong điều lạ lùng, câu chuyện của Đăng và Huy đi sâu vào lòng người đọc, với những đau khổ, khúc mắc, và sự hiểu biết đan xen trong tình yêu giữa hai con người trẻ tuổi.