Trái tim Shoto đập lên như nhịp trống, khoảng cách giữa anh và Midoriya dường như ngày càng xa cách. Sợ hãi trước viễn cảnh Midoriya phát hiện tình cảm ẩn giấu, Shoto quyết định rời xa để tìm kiếm một tình yêu không tự phản bội. Đêm trăng sáng, lòng anh như một bức tranh vỡ nát, nhìn thấy hình bóng Midoriya lấp lánh giữa cánh cửa đau khổ.
Vòng xoáy cảm xúc cuồn cuộn trong Shoto, anh biết mình không thể chạy trốn mãi. Đôi mắt Midoriya như muốn thấy qua lớp vỏ bọc anh, để lộ ra tình yêu tận cùng mà anh dành cho cậu. Con tim anh đau nhói, nhưng cũng đập mạnh hơn bao giờ hết. Mọi sợ hãi tan biến khi anh nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Midoriya, ánh mắt đầy nến nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc.
"Tớ không thể giấu nổi nữa, Izuku. Tớ... tớ thích cậu từ lâu rồi," Shoto thốt lên, lời thú nhận như một khúc ca đau thương vang vọng trong đêm tĩnh lặng.
Midoriya khẽ nhún vai, miệng nở nụ cười ấm áp. "Cậu biết không? Tớ cũng thích cậu, Shoto. Từ rất lâu rồi."
Hai trái tim cuối cùng đã tìm thấy nhau sau bao ngày dài lẩn tránh, tìm kiếm và chờ đợi. Trong vòng ôm chặt, tình yêu cuối cùng cũng được gọi tên. Câu chuyện về Shoto và Midoriya, về tình yêu đơn phương và hy vọng, bắt đầu viên mãn trong màn đêm êm đềm, tạo nên một câu chuyện đầy cảm xúc và sâu lắng trên những trang giấy trắng tinh khôi.