Trên bãi biển hoang sơ, tiếng sóng vỗ nhè nhẹ như lời thầm kín của biển cả. Trời đêm ngắn dần, mặt trăng lên chiếu sáng xuyên qua những đám mây trắng. Hai hình bóng nhỏ bé dần hiện lên, dần xa dần gần giữa bộ não bỏ hoang.
"Anh... anh yêu em đúng không?" Tiếng hỏi ngây ngô của Lâm vang lên giữa không gian yên bình.
Hậu chỉ im lặng, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong lòng lại dâng lên những sóng cảm xúc rối bời. Họ gặp nhau trong hoàn cảnh không lẫn vào đâu, Hậu - chàng trai lạnh lùng, khép kín và Lâm - cậu học trò nghịch ngợm, hồn nhiên. Hai thế giới, hai tính cách trái ngược nhau đụng độ, tạo nên một cuộc gặp gỡ đầy khó khăn nhưng đầy ý nghĩa.
"Lâm à, tại sao em lại yêu anh?" Hậu giật mình với câu hỏi của Lâm, ánh mắt của cậu hồn nhiên như chưa từng biết đến sự tổn thương.
"Vì em cảm thấy ở bên anh, em không cần phải là chính mình, em không cần phải giả trá, em thấy bình yên và ấm áp."
Những lời của Lâm như làm động chạm đến trái tim băng giá của Hậu, khiến anh trăn trở suy nghĩ về ý nghĩa thực sự của tình yêu. Mối quan hệ của họ, không chỉ là đơn giản là tình yêu, mà còn là sự chấp nhận, sự hiểu biết lẫn nhau và điều quan trọng nhất chính là sự chân thành. Đêm nay, dưới ánh trăng sáng rọi trên bãi biển, Hậu lặng lẽ ôm lấy Lâm, lòng anh bỗng tràn ngập tình yêu...