Trên con phố vắng vẻ, giữa cơn mưa rả rích, hai người đàn ông gặp nhau. Mặc dù chưa từng gặp mặt trước đây, bước chân họ hướng về cùng một hướng. Ánh mắt đầy ánh sáng của anh chàng trẻ trải qua bao sóng gió cuộc đời chợt bắt gặp ánh mắt buồn của người đàn ông trưởng thành đứng trước mặt. Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng trôi.
"Anh đã bao giờ tin vào duyên phận chưa?" Người trẻ ngơ ngác hỏi, còn ánh mắt người trưởng thành nhìn xa xăm như đang tìm kiếm câu trả lời.
"Duện phận sao?" Người trưởng thành lắc đầu, hơi thở trở nên gấp gáp. "Tôi nghĩ... chúng ta gặp nhau không phải do duyên phận. Chỉ là sự trùng hợp."
Tình cờ đưa họ đến với nhau, cảm xúc trỗi dậy không thể kiểm soát. Người trẻ thốt lên: "Em không tin vào sự trùng hợp, anh ạ. Em tin rằng ta gặp nhau vì đã được xắp đặt từ trước. Chúng ta thuộc về nhau."
Họ nhìn nhau, như đang đọc thấu tâm can của đối phương. Những khoảnh khắc lặng lẽ ấy, từng giọt mưa rơi như là những hạt nước mắt của tình yêu lớn mạnh, lấp đầy khoảng cách giữa họ. Dù cuộc đời không trọn vẹn, họ biết rằng chỉ cần có nhau, tất cả sẽ trở nên hoàn hảo hơn. Từng giọt mưa cuốn theo những dòng xoáy tình yêu, họ cùng nhau bước vào một tương lai không hề xa lạ nữa.