Trên mảnh đất của những ân tình phản bội, Mèo và Cún tựa vào nhau trong cơn mưa dày đặc như sợi dây chằng chịt. Họ là những linh hồn bị mắc kẹt ở thế giới song song giữa ánh sáng và bóng tối, nơi mà tình yêu của họ không thể tồn tại theo nghĩa truyền thống.
Mèo, chàng trai mắt tròn như hai viên ngọc đen, từng trải qua muôn vàn đau khổ vì bị lừa dối bởi những người anh em ruột của mình. Cún, chàng trai tóc vàng như nắng, sống trong cô đơn và hoài nghi về bản thân mình sau khi bị bỏ rơi.
Gặp nhau giữa cơn mưa, họ cảm thấy như hai hòn đá từ từ trở nên mềm mại, tan chảy trong sự ấm áp của tình yêu. Mỗi cái chạm, mỗi cái nhìn, và mỗi lời nói nhe nhàng như chạm đều khiến họ cảm thấy sự sống trỗi dậy từ tận đáy tâm hồn.
Dần dần, giọt nước mưa không còn là nước mắt, mà trở thành ngọn lửa lung linh của tình yêu mãnh liệt. Mèo và Cún không phải là những con thú mang tính nơi cắt tia chói chang, mà họ là hai linh hồn đồng điệu tìm thấy nhau giữa vực sâu u tối của tâm hồn.
Với những vòng tay ôm sát nhau, họ đã chẳng còn sợ hãi hay cảm giác lạc lõng nữa. Họ biết rằng, từ giờ về sau, họ sẽ luôn có nhau trong mỗi khoảnh khắc, mỗi đoạn đường, và mỗi giọt mưa của cuộc đời.