Từng giọt mưa nhẹ rơi trên phím đàn piano, tạo ra âm nhạc nhẹ nhàng trong căn phòng tối om. Trần Nhất Kỳ, một pianist tài năng và lạnh lùng, đang nằm sâu trong cảm xúc khiến anh không thể ngừng bật khóc. Những ký ức đau buồn về quá khứ đen tối hiện lên trong tâm trí anh, khiến anh gục ngã trước bức tường những đau thương không lời giải.
Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra, ánh sáng chói chang xuyên thủng vào không gian u tối. Trong ánh sáng ấy, Đinh Huy, một sinh viên năm nhất với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt tràn đầy sự quan tâm tự nhiên bước vào. Anh không nói một lời nào, chỉ đơn giản nắm lấy tay Trần Nhất Kỳ, kéo anh đứng dậy và ôm chặt vào lòng.
Không chút rối rít, Trần Nhất Kỳ bất ngờ trước sự đối xử ấm áp này. Anh cảm nhận được sự ấm áp từ tâm hồn hiu quạnh của mình, từ vòng tay chặt chẽ của Đinh Huy. Dần dần, những vết thương tưởng chừng không thể lành lại trong lòng anh bắt đầu lành lại, những ký ức cũ cũng dần biến mất giữa những cánh hoa anh đào rực rỡ.
Thế giới của Trần Nhất Kỳ như đang thay đổi khi Đinh Huy bước vào. Anh cảm thấy bản thân không còn cô đơn, không còn tự kỷ nữa. Sự hiện diện của Đinh Huy đem lại cho anh niềm tin và hy vọng mới, một tình yêu ngọt ngào và cay nồng mà anh chưa từng trải qua.