Một buổi chiều thu yên bình, tôi đến nghĩa trang để thỉnh giữa lòng cha. Khi quét ánh mắt qua hàng mộ, tôi chợt bắt gặp hình bóng của anh. "Thật không thể", tôi gào lên, suy tư sống lại.
Anh cũng đứng đó, ôm lấy chiếc áo nơi an táng. Mắt anh không còn khắc khải như ngày còn sống, nhưng ánh mắt vẫn sáng, như đang phân khai điều gì đó. "Anh là ai?" Tôi hỏi, giọng nói lung linh và mê hoặc.
Anh cười, một nụ cười thân quen. "Anh là người yêu cũ. Người đã rời bỏ em ngày xưa." Tiếng nói của anh tràn ngập ân cần, bi thương, và niềm hạnh phúc.
"Không, anh không thể là anh. Anh đã qua đời từ lâu rồi." Tôi chống chọi với từng giọt nước mắt. Nhưng trái tim tôi không thể phủ nhận sự hồi sinh trước mắt.
"Tôi đã trở lại, vì tôi vẫn yêu em. Kể từ ngày mất, tôi không thể nghỉ ngơi, không thể chịu được việc em vẫn cô đơn." Anh bên tôi, vuốt nhẹ mái tóc xù, trăm trận trăm thắng.
Những sợi tơ đỏ của tình yêu dần thắt chặt, bản giao hưởng của quá khứ rơi lệ trong lòng tôi. Chẳng cần lời nào nữa, chỉ cần hồn anh và hồn tôi, níu giữ lấy nhau trong vòng tay ấm áp của mặt trời rụt rè.