Trong màn đêm u tối, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng vào căn phòng hỗn loạn. Trên giường, hai người đàn ông trẻ tuổi đấu tranh với nhau, ánh mắt lửa bất chấp nguy hiểm. Trong bức không khí căng thẳng, cái tên Lâm Hán đầy quyết tâm vung mạnh cú đấm đến mặt Nguyên Hải, người yêu cũ đã phản bội mình.
"Anh là tên đồ tật, không đáng để tôi yêu!" Lâm Hán lao vào, từng chấm xanh lấp lánh trong suy tư cay đắng vỡ vụn. Nguyên Hải, bị thương nặng, cố gắng đứng dậy nhưng trái tim quặn đau vì sự thất vọng và hối hận. Điều gì đã làm tan vỡ tình yêu giữa họ, biến nó thành cuộc chiến đẫm máu?
Giọng nói dịu dàng, quen thuộc vang lên từ cánh cửa. "Dừng lại, Lâm Hán. Đủ rồi." Đoàn Quân - người bạn thân thiết nhất của Lâm Hán, bước vào căn phòng với ánh mắt trầm ngâm. Anh nhấc bàn tay, đặt lên vai Lâm Hán như muốn an ủi vết thương trong lòng bạn.
"Anh ấy… đã phản bội tôi, Quân." Lâm Hán run rẩy, giọng nói ngừng khóe. "Tôi không thể tha thứ cho hắn được."
"Phản bội không phải lỗi của anh, Lâm Hán. Hãy để tôi giúp đỡ." Đoàn Quân vuốt nhẹ lưng bạn, nhấn mạnh sự đồng lòng hiếm hoi giữa họ.
Nhìn vào ánh mắt ấm áp của Doãn Quân, Lâm Hán cảm thấy mình bình an hơn. Trong bước ngoặt chuyện tình, liệu tương lai của họ sẽ đi về đâu? Những gì tối tăm đã qua sẽ là nguồn cảm hứng cho một tình yêu mới, hay là nỗi đau sẽ còn dằn vặt mãi mãi?