Trong ánh đèn mờ ảo của quán cà phê, họ nhìn nhau với ánh mắt hỗn loạn và xa lạ. Mặc dù chỉ mới gặp nhau lần đầu, nhưng cả hai cảm thấy họ đã quen thuộc từ kiếp trước. Bước chân nhẹ nhàng tiến lại, anh đưa bàn tay ôn nhu đặt lên bàn, khẽ vuốt nhẹ đầu ngón tay qua mái tóc ong xanh của chàng trai kia.
"Cậu tới đây làm gì?" - Tiếng nói ấm áp vang lên, nhưng ẩn chứa nỗi buồn nặng nề không thể nén nổi.
"Tôi thấy cậu cô đơn, không phải sao?" - Nhẹ nhàng, cậu trả lời bằng một nụ cười thoả hiệp giữa bi thương và hy vọng.
Hai tâm hồn lạc nhau trong cơn bão của cảm xúc, những gì họ muốn chỉ là được thấy nhau, đủ để cảm nhận được một chút ánh sáng giữa cơn tối tăm vô tận. Họ đã từng đắm mình trong hạnh phúc, nhưng rồi mọi thứ tan biến như cơn mưa rào cuồng nhiệt qua đi.
Người kia thở dài, ánh mắt chạm nhau như hai dòng sông hòa quyện. "Anh xin lỗi, đã để cậu phải đơn độc suốt thời gian qua."
Thời gian trôi qua êm đềm, nhưng số phận không bao giờ dừng lại. Họ bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm cho mình một đoạn đường riêng, nơi mà tình yêu có thể nảy nở như những đóa hoa tuyệt vọng giữa thế giới hỗn độn.