Trong lúc đối mặt với Choi Seung Hyun, Han Seo Jun cảm thấy như thời gian đã quay trở lại ngược. Vẻ đẹp hoàn hảo và đôi mắt sâu thẳm của Seung Hyun vẫn khiến trái tim anh đập thình thịch. "Tại sao em phải quay lại diễn xuất với điều kiện từ anh?" Seo Jun lặng im nhìn Seung Hyun, bộ mặt trầm lặng che giấu tất cả những cảm xúc lẫn lộn bên trong.
Seung Hyun giơ lên một tờ hợp đồng và từ từ thản nhiên đáp, "Bởi vì anh vẫn tin tưởng rằng em có thể trở lại con đường mà em đã chọn. Và bởi vì anh muốn bù đắp cho những gì đã xảy ra trước đây". Ánh mắt của Seung Hyun ẩn chứa một điều gì đó khó định rõ, có lẽ là tiếc nuối, có lẽ là sự hối lỗi.
Seo Jun không muốn nhìn thấy ánh mắt đó, vậy mà không thể không nhìn. Anh ngước mắt lên, chậm rãi nhưng chắc chắn bày tỏ, "Tôi không cần sự đồng ý hay bù đắp từ anh. Tôi đã quyết định buông bỏ mọi thứ, kể cả sự nghiệp diễn xuất".
Hai người đều im lặng, khoảnh khắc căng thẳng tràn ngập không khí xung quanh. Seo Jun nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn kim loại trên tay Seung Hyun, ký ức về quãng thời gian hạnh phúc nhưng cũng đau thương trổi dậy trong lòng anh. Cuối cùng, Seo Jun lên tiếng, "Nhưng tôi có thể đồng ý với điều kiện của anh, với một lý do duy nhất".