Trong phòng tối om, ánh đèn méo xéo chiếu sáng con đường hắt hủi của Jeong-yeom, bộ áo cưới bạch kim của anh như tấm lưới vũ bắt cưới. Để từ chối người phụ nữ đó, anh sẽ phải đánh mất tất cả. Nhưng mỗi lần ấy, hình ảnh cái em trai thề sẽ nhuộm màu nước mắt và sự êm đềm của nụ hôn trong mơ, thoáng qua trong tầng hào quang đàn bà.
Dong-im đang ngồi xòe đôi chân non hồng, ánh mắt như bóng đêm sâu, nhờ bóng ánh lửa soi lại vào. "Jeong-yeom, ta đã sẵn sàng, ta muốn chứng kiến sự đau khổ, tủi nhục trong khoảnh khắc tình yêu của anh. Để huynh hiểu được cảm giác mà em đang phải chịu đựng". Điệu nghệ hắt hủi cấy cho Jeong-yeom niềm mơ ước sâu kín, hoàn mỹ dưới tầng lưới bạch kim của mình. Tâm trang của Jeong-yeom dập dồn thâu đêm không yên, đi về hướng hạ viên sỏi, nơi hạ gục đã hạ gục anh từ lâu.
Jeong-yeom ngẩng đầu nhìn vào ánh sáng bừng cháy, giọng nói lặng lẽ cất tiếng, "Ta đã bắt đầu thấy thay đổi từ ngày em đến. Cuộc sống này trở nên vườn hoa dại, đậm màu ánh tím của hoa anh đào, và gió xuân mát lành từ ngọn cỏ cây. Cảm ơn, em đã làm cho ta sống lại, tìm lại hồn nhiên của tuổi thơ". Đồng thời để lại nụ hôn cuối cùng, anh thả giọng nói ấy trôi vào không gian âm thầm, đậm chất mê ngươi, một khúc dạo đầu ngã - cuộc sống mới đã bắt đầu.