Trên đỉnh núi đen, cơn mưa rào rào triệt hạt, tanh màu của cánh rừng quanh năm lấp lánh trong ánh nắng hoàng hôn. Rathan cảm thấy xao xuyến bởi vẻ đẹp hoang sơ và huyền bí của nơi này.
"Anh đã tới đây để giải lời nguyền cho ta, pháp sư à?" Tiếng nói lặng lẽ vang lên từ bóng tối, âm u mà uyển chuyển.
Rathan quay đầu nhìn, và ánh mắt hắn chạm trực tiếp vào đôi mắt sâu thẳm của kỵ sĩ Hắc Thiết. Khuôn mặt tàn nhẫn, đôi mắt lạnh lùng nhưng rực lửa ánh sáng.
"Ta sẽ giải lời nguyền cho ngươi, nhưng điều đó không dễ dàng.", Rathan nói, giọng điệu cảnh báo nhưng nhẫn nại.
Kỵ sĩ Hắc Thiết bước lại gần, hơi thở nặng nhọc phảng phất. "Tất cả dải nguyên đơn giản, pháp sư. Chỉ cần thực hiện điều ta yêu cầu, lời nguyền sẽ tan biến."
Rathan nhận ra rằng để giải lời nguyền 'Lời nguyền đỏ' này, anh phải hy sinh điều gì đó quý giá. Nhưng trong lòng hắn, cảm xúc kỳ lạ nảy lên – sự hiếu kỳ với kỵ sĩ đang đứng trước mắt. Một sự hứng thú mới, không phải vì sứ mệnh, mà vì sự khéo léo và bí ẩn của Hắc Thiết.
Dần dần, những xung đột giữa hai người trở nên gần gũi hơn, và Rathan bắt đầu hiểu rõ hơn về cái tâm hồn mê hoặc đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của kỵ sĩ Hắc Thiết. Duyên phận đã đưa họ đến với nhau, liệu họ có thể vượt qua được vòng xoáy của số phận hay không?