Tóc bạch kim của Mạc Hạo rơi lất phất trên gối, nhấn nhá ánh sáng lẫn mực nước trời. "Anh yêu em, không phải vì em giống người khác, mà vì em, chính em." Trần Sơ ôm chặt lấy Hạo, giọng nói rưng rưng. Bên cạnh, bức họa nổi tiếng vẽ về chòm sao Vĩ Cá, giả ngu làm lệch ánh đèn đêm. Hai cơ thể nóng rực hồi mãi môi, như sưởi ấm băng lạnh đông đến khắc cốt ghi tâm.
Mời Hạo trở về, Sơ mở lòng lại những nỗi sợ cháy đỏ bừng lên mỗi khi ánh mắt xanh biếc của cậu nhấn nhá. "Nếu anh không đòi hỏi gì hơn, chỉ mơ ước có em bên cạnh, thì tương lai còn dài lắm, đừng chấp nhận cái chết thừa chốn này." Hạo gật đầu, làn tóc nồng nàn xõa xác trên lưng Sơ.
Họ chôn chân mình trong những đau thương vô tận, chúng bịt kín nhau như vàng phủ lẫn quá khứ đau buồn, những dấu vết tàn nhẫn của thời gian. Nhưng từng ngày qua, Sơ cảm thấy mình dần trưởng thành hơn, nhận ra rằng yêu không phải là minh chứng cho sự thiêng liêng, mà chính là khởi nguồn cho sự tha thứ và chân thành. Hồi tưởng về ngày Sơ và Hạo gặp nhau, kí ức nồng thắm như một mảnh ghép trong trò chơi định mệnh.
Dù trải qua bao nhiêu khó khăn và đau khổ, cuối cùng họ cũng tìm thấy nhau ở lần thứ 1314, nơi tình yêu không phân biệt giới tính, không ngại những lỗi lầm, chỉ cần chân thành và hiểu biết.