Trong căn phòng nhỏ hẹp, tiếng đàn piano vang lên như làn hơi ấm màu mỡ của một bức tranh vẽ sóng biển. Anh chàng pianist tên là Hiroki, với mái tóc nâu dài và ánh mắt sâu thẳm, luôn chìm đắm trong âm nhạc mỗi khi bàn tay lướt nhẹ trên phím đàn. Một ngày, cậu học sinh trung học mới tên Haru bước vào cuộc sống của Hiroki, điển hình cho sự tươi mới và sống động. Haru, với nụ cười rạng rỡ và tâm hồn tự do, như là cơn gió mát làm thổi dịu trái tim lạc lối của Hiroki. Dần dần, giữa họ nảy nảy tia cảm xúc khó diễn tả. Bằng những giao tiếp của âm nhạc, họ truyền đạt những điều không thể nói thành lời. Hiroki dạy Haru cách chơi đàn, và từ đó, tình bạn của họ càng trở nên sâu đậm. Đến một buổi biểu diễn cuối cùng, khi bản nhạc cuối cùng cất lên, họ nhìn nhau với ánh mắt đầy ý nghĩa. Từng nhịp nhịp nhạc tan biến như nắng cuối ngày phai dần, nhưng tình cảm giữa Hiroki và Haru thì mãi mãi trường tồn, như một khúc nhạc dịu êm vẫn vương vấn trong tim họ.