Trong một buổi tối ẩm ướt, ánh đèn vàng len lỏi qua những kẽ cửa sổ nhỏ của quán cà phê nơi họ gặp nhau. Giọt nước mắt cuối cùng của Tùng rơi xuống mi, hòa quyện với cơn mưa bên ngoài. Anh ôm chầm lấy Vũ, từng hơi thở, từng tiếng đập của trái tim đều gợi nhắc về quãng thời gian tươi đẹp trước đây.
"Bạn sẽ không hiểu được tất cả," Tùng nói, ánh mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt ướt bên kia bàn. "Anh vẫn không thể quên được."
Vũ không trả lời, chỉ im lặng, để cái ôm trở nên ấm áp hơn. Những ký ức về những ngày cùng nhau, những cuộc vui, những nỗi buồn, đều tràn về trong tâm trí anh. Vũ biết rằng anh yêu Tùng, nhưng không thể phủ nhận hiện tại, tình yêu không thể mà kéo dài mãi mãi.
"Chúng ta phải buông tay, để tìm lại chính mình," Vũ thì thầm. "Điều duy nhất đẹp đẽ hơn là một kỉ niệm, là một sự thật giản đơn."
Hai người đứng dậy, dẫn nhau ra khỏi quán cà phê, bước ra tiếng mưa dần ngớt. Họ vẫn giữ mãi trong lòng những kỷ niệm, những khoảnh khắc đẹp nhất của tình yêu mà họ từng có. Cuộc sống tiếp tục, nhưng dù xa cách, hai con người ấy vẫn không thể nào quên được.