Trong ánh sáng mờ ảo của cơn mưa rào, Tiểu Nghiễm đứng trước cửa hàng cầm đồ, che mưa bằng chiếc ô cũ kỹ. Anh nhỏ nhắn, trông yếu đuối giữa dòng người qua lại. Mắt anh uể oải nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay, thở dài trìu mến. Đó là món quà của Lâm Phong - người mà Tiểu Nghiễm yêu say đắm.
Những hồi ức về người kia dường như bất diệt, tràn ngập trong tâm hồn anh như những vệt sáng nhỏ lấp lánh giữa bão tố. Suốt ba năm qua, Tiểu Nghiễm sống trong kiếp cô đơn, chỉ có hoa và hồn ma làm bạn đồng hành.
Hôm nay, cái ngày nước mắt phải rơi đã đến. Lâm Phong - người mà anh in sâu trong lòng, đột ngột xuất hiện trước mắt. Anh đã trở về từ nơi xa xôi nào đó, mang theo nỗi buồn trong ánh mắt hững hờ.
Tiểu Nghiễm liếc nhìn bóng dáng quen thuộc ẩn sau tấm cửa kính, tim anh lẫn loc. Liệu đây là một cơ hội để anh có thể giải thích, để thổ lộ tình cảm anh dành cho Lâm Phong hay chỉ là nỗi đau tái hiện?
Mưa vẫn rơi, nhưng gió đã lùi đi, chỉ còn âm nhạc tiếng hò reo rộn ràng. Tiểu Nghiễm ngẩng đầu, mỉm cười với đôi mắt phấn chấn. Đằng sau màn mưa, một mối tình đã chớm nở giữa đôi trái tim hoang vu.