Trên ngọn đồi xa xăm, vua tội phạm đứng đối diện với truyền đệ của mình, một hiệp sĩ dũng mãnh từ thời Chiến Quốc. "Ta chấp nhận sự phán xét của ngươi," vua nói, giọng điệu đầy quyết tâm. Hiệp sĩ nhìn vua, ánh mắt đầy bi kịch. "Vua ơi, xin ngài hãy tha thứ cho tôi," hiệp sĩ van xin. Nhưng vua không chịu nghe, ôm chặt con đường mà mình đã chọn.
Mây đen bao trùm bầu trời, báo hiệu một thảm họa sắp xảy ra. Hiệp sĩ nhận ra rằng để cứu vua, anh phải hy sinh chính bản thân mình. Anh quyết định hy sinh, đưa kiếm cao quật về phía mình. "Vua ơi, xin hãy bỏ đi!" Hiệp sĩ hô to, âm thanh vang vọng khắp cánh rừng. Nhưng vua không để ý, tiếp tục bước lên con đường của mình.
Bão tố nổi lên, gió mạnh như muốn cuốn trôi mọi thứ trên đường đi. Hiệp sĩ liều mình vung kiếm, cố gắng ngăn chặn vua. "Ta hy sinh để cứu ngài, vua ơi! Hãy để cho ta ở lại, xin ngài hãy sống!" Hiệp sĩ gào lên, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Vua quay lại nhìn hiệp sĩ, ánh mắt đầy xúc động. "Xin lỗi, người hỡi," vua thì thầm, rồi ôm hiệp sĩ vào lòng.
Hai người ôm nhau giữa cơn bão, tình yêu và hy sinh cuốn trôi cả hai vào vực sâu của sự vĩnh cửu. Câu chuyện về vua tội phạm và hiệp sĩ dũng mãnh kết thúc, nhưng tình yêu của họ sẽ sống mãi trong trái tim của những ai nghe kể.