Trên bàn thờ xưa cũ, Ánh Nắng cười khẩy khi nhìn thấy Đạm Phong – Đồ đệ trung thành của mình, đang dần trở nên như một tên lang cẩu. Lâu nay, Đạm Phong luôn tỏ ra lạnh lùng, xa cách, từ chối sự quan tâm của mọi người. Nhưng Ánh Nắng biết rằng bên trong Đạm Phong không phải ai cũng hiểu, là một trái tim còn đang tan vỡ từ quá khứ đau thương.
Ánh Nắng không ngừng tìm cách tiếp cận Đạm Phong, nhưng anh luôn tránh né, không để cho bất kỳ ai có thể xen vào suy nghĩ của mình. Mỗi đêm, khi mọi người đã ngủ say, Đạm Phong thường rón rén rời khỏi phòng, trở về nơi gốc cây nơi bóng đêm với một khuôn mặt u ám và ánh mắt lạnh lùng.
Ánh Nắng quyết định theo đuổi và khám phá sâu hơn về quá khứ của Đạm Phong, để hiểu rằng vết thương nào đã khiến anh trở nên khép kín và đơn độc như vậy. Nhưng điều mà Ánh Nắng không ngờ tới là sự thật đau lòng đằng sau sự lãnh đạm của Đạm Phong – một quá khứ đen tối, một cuộc tình tan vỡ từ lâu mà anh vẫn cố nén nỗi đau trong lòng.
Tình yêu của Ánh Nắng dành cho Đạm Phong trở nên sâu đậm hơn qua từng khoảnh khắc chia sẻ và hiểu biết. Giữa hai người, từng chút hiểu biết và sự chia sẻ từ lòng sẽ khiến cho bức tường bất kỳ nào cũng có thể trở nên mong manh và vỡ tan. Ánh Nắng hiểu rằng, chỉ có tình yêu và sự hiểu biết chân thành mới có thể chữa lành trái tim tan vỡ của Đạm Phong, biến tên lang cẩu lãnh đạm thành một con người mới – mạnh mẽ và đầy ấm áp.