Anh vừa tỉnh dậy từ cú đấm mạnh tới đầu, đôi mắt mờ nhòe nhìn xung quanh phòng giam tối tăm. Cậu tù nhân kia đang đứng dậy từ dưới đất, với ánh mắt đầy hứng khởi nhưng cũng cảm thấy vui vẻ không thể diễn tả. “Thưa quản ngục, khuôn mặt của anh khi bị dduj… thật đáng yêu,” cậu ta cười ha hả, môi mỏng cong lên. Anh không hiểu tại sao mình lại phải đối mặt với kẻ ngu ngốc này. Ông chủ của anh không thể đợi để biết anh đã thất bại: ngày mai là ngày tử hình.
Nhưng không, anh không thể chấp nhận số phận này. Anh muốn sống, muốn trốn khỏi đây, trốn khỏi sự trả thù của cậu tù nhân này. Anh chợt nhận ra cậu ta đang cầm một chiếc chìa khóa mà cậu vừa lấy từ túi của anh. Mát lạnh có chiếc chìa khóa chìm trong tăm đen này. Anh lắc đầu, phàn nàn, “Con chó điên, anh không hiểu cậu định làm gì?” Cậu nhìn anh với ánh mắt như hỏi, “Tôi chẳng cần biết anh đã làm gì để bị bỏ tù. Tôi chỉ không thể nhịn được khi thấy gương mặt giống như người không thể tự bảo vệ được bản thân như anh nếu bị tấn công. Tôi muốn anh là của tôi.”
Anh nhất quyết không thể chấp nhận điều này. Anh kéo mạnh tay, cố gắng giải thoát khỏi sự kiểm soát của cậu ta. Nhưng cậu ta liền đè anh xuống giường, đặt đầu anh giữa đôi chân, “Chó ngao, anh sẽ phải biết tuân lệnh của tôi.” Anh nhấn chặt môi lại, đôi mắt bàng hoàng nhìn vào đôi mắt ám đầy đòi hỏi của cậu ta. Cuộc chiến thực sự mới chỉ bắt đầu.