Trong lúc Minato chuẩn bị bước vào cửa sổ cũ kỹ của quán cà phê yêu thích, anh dừng lại chợt như người trầm mặc, ánh mắt mơ màng dừng lại ở một góc bàn quen thuộc. Wataru ngồi đó, với ánh mắt trầm lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, mái tóc vàng rơi xõa như dòng sông vàng len lỏi trong ánh bình minh. Dường như Wataru không hề nhận ra sự hiện diện của Minato.
"Cậu vẫn không thay đổi," Minato nói nhẹ nhàng khi tiến lại gần bàn của Wataru.
Wataru quay đầu nhìn, ánh mắt lóe lên một tia sáng, mặt không che chắn được sự kinh ngạc. "Minato? Cậu... cậu quay lại à?"
Những khoảnh khắc im lặng dường như kéo dài vô tận, nhưng rồi Wataru cười lớn, ôm chầm lấy Minato trong sự bất ngờ này. "Tớ không thể tin nổi! Minato quay lại rồi!"
Minato cũng không ngần ngại đáp lại cái ôm ấm áp, cảm giác những năm tháng xa cách trôi qua như gió. Dường như khoảnh khắc này chỉ là một định mệnh dừng lại, để cho họ nhận ra rằng, tình bạn của họ chưa bao giờ phai nhạt theo năm tháng.
Những ngày tiếp theo, Minato và Wataru dành cho nhau nhiều thời gian hơn, khám phá những cảm xúc mơ hồ từ lâu đã chôn giấu. Tình bạn biến dần thành tình yêu, từ những cử chỉ nhỏ nhặt, những ánh mắt bừng sáng, đến những lời nói chân thành.
Và cuối cùng, dưới bầu trời chiều tím, Minato đặt đôi môi nhẹ nhàng lên má Wataru, trong sự ngọt ngào như một lời hứa mãi mãi. Cho đến ngày cậu đồng ý, tình yêu của họ trở thành một cánh cửa mở ra những trang mới, không gian cho sự phát triển và hạnh phúc nhiều hơn trong tương lai.