Trong một buổi tối u ám, Baek Seon Woo đứng trước cửa nhà hàng mà Ki Yoo Jeong làm chủ. Cảm xúc trong anh đang rối ren hỗn loạn, từ sự hồi hộp đến lo lắng và cả sự mong đợi. Khi bước vào, anh cảm thấy tim mình như sắp nổ tung. Ki Yoo Jeong đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng và xa cách, không chút quan tâm khi nhìn thấy Seon Woo.
"Yoo Jeong, tôi muốn nói chuyện với cậu," Seon Woo nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
"Anh muốn nói gì?" Yoo Jeong đáp lại, giọng điệu không hề đoái hoại.
Baek Seon Woo thở dài sau khi đặt ra câu hỏi quan trọng nhất của cuộc đời mình, "Tại sao cậu bỏ đi mà không nói một lời nào với tôi?"
Yoo Jeong nhìn thẳng vào đôi mắt đang rơi lệ của Seon Woo. "Tôi... Tôi xin lỗi, Seon Woo. Cuộc sống có lúc phức tạp, tôi không muốn làm tổn thương em."
Những lời xin lỗi của Yoo Jeong khiến cho Seon Woo bất ngờ, nhưng cũng nhẹ nhõm. Dần dần, hai người bắt đầu thấu hiểu lẫn nhau hơn, nhìn vào những vết thương và tìm kiếm cách hàn gắn tình cảm đã vỡ vụn từ lâu. Chờ cậu ở nơi đây, Baek Seon Woo dành tặng cho Yoo Jeong một nụ hôn chân thành, biểu hiện cho tình yêu và hy vọng mới.