Trong văn phòng nhỏ, khung cửa sổ mở toang để gió mát từ ngoài thành phố lẻ loi thổi vào. Trên bàn làm việc, tấm hình anh cười toe toét đặt góc kỷ niệm của anh và cậu, anh chủ trách nhiệm toàn bộ với công việc chưa bao giờ quên nhớ đến người bạn đồng nghiệp đặc biệt của mình. Cậu ngồi đối diện, ánh mắt âu yếm dành cho anh tưởng chừng không bao giờ đủ để anh hiểu được. Nhưng dù bận rộn đến mức nào, anh vẫn luôn chăm sóc và quan tâm đến cậu, mỗi ánh nhìn, cử chỉ hay lời nói đều chứa đựng tình cảm sâu thẳm.
Những ngày qua, cậu đã nhận ra tình cảm đặc biệt từ anh, nhưng không rõ anh có cùng cảm xúc hay không. Đêm hôm đó, khi phòng làm việc trống lặng, cậu quyết định thổ lộ tình cảm của mình. "Anh ơi, từ khi gặp anh, em đã..." Cậu vừa nói, bất ngờ bị anh ngắt lời.
"Em đừng nên nói trước. Anh cũng có điều muốn nói với em." Ánh mắt anh đầy đắm say, cơ hội cuối cùng để anh thổ lộ tình cảm. "Anh cũng yêu em, từ lâu rồi."
Tiếng gió thổi qua, cảm xúc dâng trào trong hai trái tim đều rung động. Cậu vội vàng gắp lấy tay anh, không nói nên lời nhưng trái tim họ hiểu được nhau hơn bao giờ hết. Trong văn phòng lặng lẽ, tình yêu giữa họ trở thành sự thật không thể phủ nhận. Trách nhiệm với công việc chỉ là một phần, tình yêu giữa họ mới thực sự là trọng tâm.