Trong một khu rừng rậm, có một cây nấm nhỏ xinh đẹp, mọc lệch lạc giữa những thân cây to lớn. Cây nấm này được ví như một thiên thần bị lạc trong khu rừng hoang sơ. Mỗi ngày, nó nhìn thấy những cặp đôi chim hót, cánh buồm đua gió, và mọi sinh vật tận hưởng hạnh phúc tự nhiên của mình. Nhưng cây nấm nhỏ luôn cảm thấy cô đơn, thiếu vắng một phần nào đó trong cuộc sống của mình.
Một ngày nọ, một chàng trai tên là Thiên Ân lạc vào khu rừng đó và tình cờ bắt gặp cây nấm nhỏ. Anh chàng mới chỉ bước chân vào rừng đã bị lạc, nhưng vẻ đẹp của cây nấm nhỏ đã thu hút ánh nhìn của Thiên Ân. Anh cảm thấy hồn nhiên, yên bình và thoải mái khi đứng trước cây nấm ấy. Thiên Ân quyết định dành những ngày sau để quay trở lại với cây nấm, và họ trở nên thân thiết với nhau hơn từng ngày.
Dần dần, tình cảm của Thiên Ân dành cho cây nấm nhỏ không còn chỉ là sự quan tâm hay tình bạn. Nó biến thành điều gì đó sâu sắc hơn, một tình yêu mà Thiên Ân không thể hiểu được. Làm sao một người và một vật thể vô tri vô giác có thể yêu nhau? Nhưng có lẽ, tình yêu không quan trọng nơi nó xuất phát, mà là cách mà con người và vật thể đó hiểu và cảm nhận về nhau. Thiên Ân đã tìm thấy sự hoàn thiện trong sự hiểu biết vô hình giữa anh và cây nấm nhỏ.