Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn ấm dần lấp lánh, tạo nên bầu không khí yên bình. Tsukasa nhìn Yukihito đang ngủ say, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi anh. Trái tim anh nhói đau vì tình cảm không thể thổ lộ. Nhưng từ khi Yukihito đến ở chung, mỗi khoảnh khắc đều trở nên quý giá hơn, khiến Tsukasa không biết phải đối diện với tình cảm của mình như thế nào.
Mỗi sáng thức dậy, Tsukasa luôn tự hỏi liệu đây chỉ là một giấc mơ thoáng qua hay có thật. Nhưng với mỗi cử chỉ nhẹ nhàng, mỗi ánh mắt anh hướng về Yukihito, Tsukasa biết đó không phải là mơ. Tình yêu dành cho người kia, dù không thể nói ra nhưng lại hiện hữu mỗi ngày qua từng hơi thở.
Và rồi một ngày, khi bầu trời tối đen bao phủ, Tsukasa quyết định thổ lộ tình cảm của mình. Cảm xúc dâng trào, anh không thể giữ lời nói trong lòng nữa. "Yukihito, anh yêu em. Đó không chỉ là cảm giác phù phiếm, mà là một tình yêu chân thành từ tận đáy lòng này."
Yukihito mở đôi mắt, ánh sáng từ trăng chiếu vào khuôn mặt anh. Không nói một lời, anh chỉ cười nhẹ trước tình yêu mà Tsukasa dành cho mình. Hai con người, hai tâm hồn hòa quyện vào nhau, tạo nên một câu chuyện tình đẹp đẽ trong căn hộ một phòng ngủ của họ.