Trong đêm tối u ám, Tiêu Mặc Ngọc bỗng cảm thấy lạ lùng khi ánh đèn phòng bị tắt đột ngột. Bước chân nhẹ nhàng đến gần giường, anh nhận ra mùi hương quen thuộc kia. "Hách Liên Triệt, đã đến lúc đưa bản thể trở về với tôi," Tiêu Mặc Ngọc thầm nghĩ, ánh đèn chói lóa bật sáng khiến anh chói mắt. Trước mắt anh, Hách Liên Triệt đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết.
"Tiêu Mặc Ngọc, đừng mơ mộng!" Hách Liên Triệt lạnh lùng phát ngôn. Anh ta nắm chặt bản thể, đôi mắt không khoan nhìn Tiêu Mặc Ngọc. "Bản thể này là của tôi, không phải của người khác!"
Tiêu Mặc Ngọc nhìn thấy bản thể bị đau đớn, chịu đựng không nổi. Anh quyết định tìm cách giải thoát, không thể để bản thể rơi vào tay kẻ thù thêm lần nữa. Đẩy lùi tư duy lo lắng, Tiêu Mặc Ngọc nhanh nhẹn tấn công. Nhưng Hách Liên Triệt không phải là đối thủ dễ bắt nạt, anh ta dễ dàng né tránh và đáp trả mạnh mẽ hơn.
Cả hai người vật lộn, âm thanh va chạm và tiếng hét lẫn lộn vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Cuối cùng, khi hơi thở hận thù và mong muốn thoát khỏi cuộc đấu trí đầy nguy hiểm, ai sẽ là người chiến thắng? Số phận bản thể Tiêu Mặc Ngọc sẽ rơi vào tay ai đây?