Một sáng thức dậy, Tatsumi vội vã nhìn chằm chằm vào bức tranh đẹp lung linh trên tường, như muốn trốn tránh hiện thực khắc nghiệt. Cơn ác mộng vừa qua cứ giở giọng trong đầu anh như hồi chuông đổ đung, để lại một hương vị đắng cay. Tatsumi thở dài, kéo áo khoác lên, và bước ra ngoài, không chắc chắn là đang chạy trốn hay chạy đến.
Đường phố xô bồ, đám đông vội vã qua lại không màng đến sự hiện diện của anh. Tatsumi cảm thấy mình bị lạc giữa một thế giới xa lạ, không thuộc về mình. Khi bước vào văn phòng, một tin nhắn bất ngờ xuất hiện trên điện thoại di động của anh: "Em nhớ anh rồi, Hoàng tử Nico". Đôi câu chữ ngắn gọn, nhưng đủ để khoét sâu vào trái tim đã lâu không rung động của Tatsumi.
Bước chậm chạp đến tòa nhà mà đã trở nên quen thuộc, Tatsumi không thể ngừng nghĩ về khoảnh khắc đêm qua. Mối quan hệ ấy, mặc dù bất chấp mọi rào cản, nhưng lại chứa đựng nhiều bí ẩn và khát khao. Anh không thể từ chối sức hút mê hoặc mà Hoàng tử Nico tỏ ra.
Trong căn phòng yên bình, hai tâm hồn hướng về nhau. Tatsumi không thể nào ngờ rằng, mối quan hệ giữa họ sẽ phát triển theo một hướng không ngờ đến như vậy. Đời thường quay cuồng, nhưng trái tim lại không ngừng rung động, không ngừng khát khao. Và rồi, một sợi tơ hồng rải dài, nối kết hai con người khác biệt theo một cách không thể lý giải, nhưng đầy kỳ diệu.